Hỏi: Cafe ngon không?
Trả lời: Ngu gì nói.
Hỏi: Uống cafe mà cũng khôn với ngu hả
Trả lời: Vì anh tôn trọng trải nghiệm của em, nên anh không nhuộm màu ly cafe của em bằng trải nghiệm của anh.
Người hỏi: mỉm cười…
Người trả lời: cười mỉm…
Thế giới của mỗi người là tổng hợp những trải nghiệm của kinh nghiệm, các thông tin được lưu vào não thông qua hệ thống các giác quan. Và trải nghiệm sẽ là thế giới của người đó. Còn thế giới thực sự thì ngoài các trải nghiệm. Một bộ não chỉ có thể lưu lại một số trải nghiệm, chứ không thể có được tất cả các góc nhìn, cảm thụ đầy đủ được. Chính vì vậy nên mới phát sinh quan điểm của anh và quan điểm của tôi. Quan điểm khác nhau trở thành giá trị cốt lõi của các cuộc gặp gỡ, cafe cuối tuần. Họ gặp nhau để trao đổi các trải nghiệm và thường thì sẽ lấy trải nghiệm của mình để hình dung về trải nghiệm của người đối diện. Nếu chuyện là nhỏ nhỏ thì sẽ là cuộc tán chuyện phiếm, còn chủ đề lớn lớn thì trở thành quan điểm sống. Và những tình bạn tâm giao hình thành dựa trên tỉ lệ tương đồng hoặc tương đương độ sâu sắc của các trải nghiệm được chia sẻ cùng nhau. Với những người nhiều trải nghiệm thì thông thường cuộc đối thoại bằng ngôn ngữ sẽ ít hơn mà thay vào đó là phút giây tĩnh lặng để cùng chia sẻ rung động cảm thụ. Thế giới sẽ đỡ bớt chiến tranh khi lợi ích được dung hoà hơn. Gia đình sẽ ít cãi vả nhau hơn khi vợ và chồng lắng nghe quan điểm của nhau hơn, và gia đình hạnh phúc thì mức độ cảm thông giữa các thành viên sẽ tăng lên. “Người khôn ngoan thì sẽ cầm giữ lời mình”, trích dẫn lời chỉ dạy trong sách Châm Ngôn của Kinh Thánh. Khi không nói không nghĩa là số lượng các suy nghĩ sẽ giảm đi, nhưng ít nhất sẽ hạn chế được những trận khẩu chiến không cần thiết. Với giác quan cơ bản là nghe, nhìn, chạm, nếm và cảm thụ thì thế giới dần long lanh và lung linh khi áp dụng một lúc tất cả các giác quan nhiều nhất có thể. Độ mẫn cảm cho ta một con tim nhạy cảm và dễ dàng chạm được vào ly cafe ngon hơn… nhạc hay hơn, và làn gió mát hơn…và các bạn bưng cafe dễ thương hơn… Vì não bộ không kịp thời gian để phán xét, nhận định và đang phải bận rộn để ghi nhận liên tục các cảm thụ được gửi về thông qua các rung động thần kinh. Lúc đó thì khái niệm phân cực như: ngon, dỡ, tốt xấu dần không còn ý nghĩa. Thời gian đâu để phân tích khi mà quá trình cảm thụ được ưu tiên. Những điều tuyệt vời của cuộc sống này không dừng lại ở trải nghiệm của não bộ, không giới hạn bởi rung động của con tim. Dòng chảy sinh động của quá trình sống dạt dào như dòng suối, ngọt ngào như dòng sữa mẹ, tươi mát như làn gió chiều hạ, nồng ấm như ngọn lửa giữa đêm thu cuối hiên nhà… Như một nghệ sĩ luôn cảm thấy bất lực để chụp lại từng khoảnh khắc, vì như hạt cát cứ liên tục chạy lọt qua khe tay. Cuộc sống sắc màu đến mức không đủ màu vẽ để thể hiện, cung bậc tinh tế đến mức không một khung nhạc nào viết lại hết được các nốt thăng gián, giảm trầm của giai điệu con tim. Vậy thì, sao lại hỏi cafe ngon không? Anh làm sao có thể dùng những ngôn từ hạn hẹp của con người để nói lên vị ngon tuyệt vời như thế nào của từng ngụm cafe phê sữa đắng. Đó là cảm giác bất lực khi ta trân trọng cảm giác chân thực hơn là cố gắng định nghĩa nó.
Đang khi viết những dòng này thì ca khúc nhẹ ngân từ góc nhỏ: “trong đôi mắt em anh là tất cả" đó là ngôn tình mà ai ai từng yêu đều hiểu được, nên người ta mới nói: khi yêu ai cũng mù quáng là vậy. Trải nghiệm không có giới hạn, trải nghiệm không có đúng sai, trải nghiệm không có nhiều ít, trải nghiệm là một quá trình, có lúc thăng hoa, có lúc trầm bổng. Trải nghiệm như một quả bóng bay, lúc được gió thổi lên cao, lúc lại bị kẹt vào một cành cây dương cuối rừng, lúc thì nổ toang vì đến lúc kết thúc với một vỡ oà mới… Vậy thì không còn cần thiết để định nghĩa về trải nghiệm nữa rồi. Cảm giác biết ơn diễn ra thường xuyên hơn khi trải nghiệm tròn trịa hơn. Chỉ số hạnh phúc của một tâm hồn có nhiều thông số ảnh hưởng nhưng một trong các yếu tố quyết định chính là mức độ cảm thụ về biết ơn khi đang được trải nghiệm cuộc sống. Nên trong liệu trình chữa lành cảm xúc thường bắt đầu với việc nhận ra mình đang nhận được sự may mắn nhiều như thế nào trong cuộc sống hiện tại. Dù rằng có vẻ với một người đang thấy thế giới chỉ là màu xám thì chỉ cần đổi một cái kính mát mới màu hồng thì cả thế giới lập tức thay màu sang tình yêu và sức sống mới. Những nhà tâm lý chuyên nghiệp đều biết rõ bản chất mỏng manh của ý thức dễ thay đổi như thế nào. Cho nên tấm màn mỏng che mờ hy vọng sống của một người sẽ bị xé toang khi đi vào bản chất thật sự của cuộc sống là quá trình đón nhận phép mầu của Tạo Hoá đã kỳ công sắp đặt cho cả một hệ thống siêu phức tạp đang vận hành một các trơn tru. Ngay cả việc bạn còn đủ sức để đưa ra câu hỏi: “Cafe ngon không" cũng đã là kết quả của cả một công cuộc kiến tạo tuyệt vời mà bạn đơn giản là người thường hưởng và phát ra câu hỏi rất giản đơn này. Kết lời, thay vì hỏi cafe có ngon không? hãy tận hưởng từng ngụm cafe và cảm nhận tấm lòng của chủ quán và những mảnh đất đỏ nơi cao nguyên xanh tươi đã hội đủ nắng gió và chuyển mình để bị ép tan xác và chịu luộc dưới nước sôi trăm độ để thành những giọt cafe nồng đắng mời bạn thưởng thức.
Trân trọng từng khoảnh khắc…thưởng thức từng ly cafe sữa đá cùng người thương!