Nhìn dài và kỷ luật bản thân cho đến cuối tầm nhìn
Sự khác biệt của một người thành công và một kẻ thất bại lại có thể viết bởi một công thức rút gọn như vậy: Có mục tiêu đúng đắn và cần mẫn hành động cho đến khi đạt được. Yếu tố sự tập trung, chú tâm và tích góp mỗi ngày một chút, bất kể lý do, hoàn cảnh gì. Nếu công thức thành công đơn giản như vậy thì công thức thất bại lại vô cùng phức tạp và biến số không kiểm soát được.
Lý do của thất bạy đầu tiên là sự từ bỏ mục tiêu, đích đến đã được vạch ra từ ban đầu. Đây là lý do căn bản cho mọi sự thất bại. Gọi là dự án bị phát sản vì đã bị thay đổi chiến lược và tầm nhìn. Đây là kiểu thất bại điển hình vì ít tốn kém nhất về vật chất, công sức nỗ lực, thời gian triển khai, tuy nhiên lại là mất mát lớn nhất về năng lượng, về nguồn cảm hứng và hệ luỵ là thất bại như một dạng gây nghiện, cứ nghĩ ra dự án cho hoành tráng, cho hưng phấn trên giấy rồi xé bỏ. Có vẻ như chẳng ảnh hưởng gì đến thế giới, như nó lại phá nát một thế giới khác, đó chính là nội lực của bản thân. Thói quen thất bại sẽ lớn dần và tạo thành một tập khí thất bại, hay gọi là năng lượng phá hoại. Người đó sẽ không còn có thể làm được gì nữa. Họ chỉ còn lại một chút sức lực của tư duy và rồi lại tư duy và càng ngày càng yếu ớt lần. Nó giống một động cơ, cứ chạy nhưng không thực sự đổ thêm xăng, xăng sẽ dần cạn mà tiền sinh ra từ công việc sử dụng động cơ đó không phát sinh, nên không có tiền đổ xăng thì trước sau gì động cơ đó cũng bị vứt bỏ mà thôi. Cho nên, một trong những thói quen của người thành đạt đó là suy nghĩ dứt khoát và hành động cương quyết cho đến khi thành công thì thôi. Nếu có thất bại thì cũng phải thất bại trong hoàn cảnh đã nỗ lực hết sức. Trạng thái hưng phấn đó không gọi là thất bại mà chỉ là hình thái khác của thành công. Nhiệt huyết khi triển khai công việc cũng sẽ giảm dần theo thời gian nếu không đạt được những kết quả đầu tiên để tạo cơ sở cho niềm tin và phấn chấn để lấy sức đi con đường dài phía trước.
Có một câu nói siêu đơn giản như áp dụng lại vô cùng hiệu quả, đó là: hoàn thành hơn là hoàn hảo. Cứ có kết quả trước, dù không phải là đúng như kỳ vọng nhưng vẫn có cơ sở để cải thiện. Còn cứ chăm chăm phải có sự hoàn hảo ngay từ đầu là điều không tưởng. Làm sao có thể có phiên bản hoàn hảo khi chưa có phiên bản không hoàn hảo. Cho nên, cái bẫy của những người cầu toàn vô cơ sở chỉ là ngõ cụt mà thôi.
Ví dụ như một người bán hàng vĩ đại, thì phải bắt đầu từ những cuộc gọi chào hàng đầu tiên. Ở đâu ra việc chốt được đơn hàng ngay chỉ sau những cuộc gọi đầu tiên. Quan trọng là phải gọi điện, từ 10 cuộc gọi, nếu tốt lắm thì có 2 khách hàng quan tâm. Rồi từ khoảng 10 khách hàng quan tâm mới có được 2 đơn hàng. Cứ theo công thức 80/20 thì ta cần phải gọi khoảng tầm 2*5*5=50 cuộc gọi mới có đơn hàng đầu tiên. Nếu như chỉ từ những cuộc gọi đầu tiên mà nản thì chắc chắn là ôm kết quả của sự bỏ cuộc. Việc quan trọng là ta hoàn thành được quy trình gọi điện, chào hàng, gửi thông tin, chăm sóc và chốt đơn. Rồi kết quả sau mỗi cuộc gọi sẽ được tối ưu nhờ kinh nghiệm được rút ra. Một ví dụ khác mang tính chất vĩ mô và siêu kinh điển đó là về trường hợp phát minh ra bóng đèn của nhà khoa học Thomas Edison. Ước tính, ông đã làm khoảng 2000 thí nghiệm trước khi phát minh ra bóng đèn sợi tóc mà đã chiếu sáng cả nhân loại ngày nay. Nếu như ông chỉ cần nản lòng trong bất kỳ lần thí nghiệm nào trước con số 2000 thì không biết liệu giờ này, thế giới loài người chúng ta có cái gọi là ánh sáng lấp lánh về đêm hay không. Khi nhà báo phỏng vấn Thomas Edison rằng: động lực nào đã giúp ông không bỏ cuộc, cứ lặp đi lặp lại tận cả ngàn thí nghiệm như vậy. Theo các bạn thì ông đã trả lời như thế nào? Ông đã trả lời rằng: Ông chưa bao giờ thấy mình thất bại trong lần thí nghiệm nào cả, chỉ là nó chưa đạt được mục đích phát minh của ông thôi. Mỗi lần thí nghiệm là một lần rút ra bài học để tiếp tục bước đi, bước tiếp và cho đến khi nào “Thượng Đế Mỉm Cười" thì thôi. Trong Kinh Thánh cũng có một lời dạy tương đồng như sau: “Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho. Bởi vì, hễ ai xin thì được; ai tìm thì gặp; ai gõ cửa thì được mở. ” Mathiơ 7:7-8. Nếu cửa không mở dù đã gõ thì sao ạ? Rất nhiều người đã bỏ đi. Nếu xin không được thì sao ạ? Nhiều người đã không xin tiếp. Và nếu tìm không ra thì sao ạ? Nhiều người đã không tìm nữa. Vậy thì hãy gõ cho đến khi người chủ phải ra mở cửa, nếu người chủ không có nhà thì hãy cứ gõ, người chủ sẽ trở về nhà và thấy được vị khách đã thành tâm đến thăm đến cỡ nào, nếu thế thì bữa tiệc thịnh soạn, cơm canh đầy đủ sẽ là món quà đáp lại tấm ân tình này. Qua những ví dụ này, việc kiên trì đến khi thành công là một công thức đơn giản, một quy luật quá dễ hiểu, nhưng mấy ai chịu áp dụng. Quá trình tích luỹ này cũng được được triết học quy định thành luật “Lượng và Chất”. Khi lượng tích đủ đủ nhiều đến điểm bước nhảy thì chất sẽ biến đổi. Và khi chất biến đổi thì lượng sẽ được tích luỹ tiếp để quá trình biến đổi Chất lại tiếp diễn cho đến khi quá trình biến đổi đạt đến Chất lượng mong muốn! Khi viết bài chia sẻ này, chính bản thân tôi, cũng thấy rằng những nỗ lực không bao giờ lãng phí, còn nếu kết quả chưa được như ý muốn chẳng qua là vì chưa đạt đến lượng mà thôi. Với tư duy này ta có thể áp dụng trong mọi lĩnh vực của cuộc sống, từ giảm cân, tập bụng, cho đến “cua gái”. Như cổ nhân đã dạy: “đẹp trai không bằng chai mặt” cũng là ý này. Không một trái tim cứng cỏi nào có thể không mở cửa tấm lòng với một người khách gõ cửa thành tâm, dai dẳng, mày lì vậy được. Chỉ cần đi ra ngoài, gặp khoảng 5 người mà hỏi, sao anh chị lại đến với nhau, thì ít nhất ta sẽ nghe một câu trả lời rằng, chị chẳng ưa gì ổng, nhưng mà ngày nào ổng cũng đến nhà, chực hoài, mặt dày lắm em ạ. Nên chị phải chịu cưới cho rồi. Có ai đến với chị được đâu. Mỗi lần có ai tới tán chị là ổng ngồi ình ra đó rồi, người ta ngại, người ta đi. Cuối cùng ổng hốt chị. Nếu đã thống nhất được nguyên lý kiến tha lâu ngày đầy tổ, năng nhặt thì chặt bị. Ta lại áp dụng vào việc học ngoại ngữ. Dù là con rùa học ngoại ngữ, vẫn hơn là con thỏ tỏ ra nhạy bén với ngôn ngữ học. Mỗi ngày 1 câu được không nhỉ? Chắc chắn là được, thì sau 1 năm bạn lại có thể nói được 1 ngôn ngữ mới. Wow. Quá dữ dội. Vậy thì quyết định vậy hen. Học ngoại ngữ thôi. Sau khi viết bài viết này, tôi sẽ học tiếng Hoa. Dù rằng phát âm của tôi bị ảnh hưởng nặng bởi tiếng Anh nhưng tôi sẽ từng chút, từng chút.
Ok, công thức tiếp diễn cho đến khi đạt được cần được chia theo lịch làm việc trong 1 ngày. Chỉ có một thực tế là, tất cả các kế hoạch không được triển khai trong hôm nay đều là kế hoạch chết, và là kế hoạch của người chết mà thôi. Vì sao vậy? Vì ngày mai không bao giờ đến, ngày mai là ảo giác của thời gian, ngày mai là cú lừa của tâm trí, ngày mai là liều thuốc an thần của kẻ lười, ngày mai là lời hứa của kẻ điểu, ngày mai là ngày chết, vì ta chỉ sống trong đúng ngày hôm nay mà thôi. Nếu hôm nay tôi không làm việc quan trọng để tích luỹ vào thành công trong tương lai của tôi thì ngày mai tôi cũng sẽ không làm. Cho nên, dù làm việc gì để đạt được kế hoạch cuộc đời thì phải là việc làm của ngày hôm nay, việc làm của ngay hôm nay. Chính vì vậy, dù bạn là nhà hoạch định giỏi thế nào đi nữa, nếu bạn có thói quen xây dựng kế hoạch dài hạn thì tốt nhất là dài tối đa 6 tháng, và nên là 1 tháng là đủ và rồi lại chuyển thành kế hoạch của 1 tuần và chốt hành động theo từng ngày. Nếu không thì bạn tốt nhất đi uống cafe chém gió là vừa. Công thức thành công của những người thành công vĩ đại cũng vậy, tất cả được giải nghĩa công việc làm trong 1 ngày mà thôi. Một ngày có 24 tiếng, ta làm gì đây nhỉ? Nó thực tế, nó rõ ràng, nó thẳng thắn và trả lời cho bạn được là bạn thành công hay thất bại luôn rồi. Một ngày chỉ cần nhìn vào cách làm việc của bạn, những người bạn gặp, những điều bạn học thì sẽ biết sau 1 năm, 5 năm hay 10 năm thậm chí cả cuộc đời của bạn sẽ đi tới đâu hay chỉ đi loanh quanh cái miệng chén, ao làng mà bạn đã tự tin là mình “khôn” nhất. Công việc trong một ngày và nhìn lại vào cuối ngày đó chính là một kiếp sống. Đến khi bạn nhắm mắt lại cũng như là đã chết vào cuối đời, và mở mắt lại bạn đã được tái sinh và luân hồi vào một cuộc sống mới. Bạn hoàn toàn có thể quyết định hôm nay tôi sống cuộc đời của mình như thế nào thì tổng hợp chuỗi từng ngày từng ngày một sẽ tạo nên một cuộc đời đúng nghĩa của bạn mong muốn và học hỏi được nhiều điều trên thế gian ngày để khi đi vào cái chết thân xác thực sự thì bạn nở một nụ cười mỉm nguyện vì mình đã sống trọn vẹn từng ngày. Khi đi ta có mang theo được gì xuống nấm mồ kia đâu, chỉ là những trải nghiệm lúc sống ta thực sự tạo ra được giá trị thiết thực như thế nào mới quan trọng. Thậm chí bạn có phải chết đột tử thì bạn cũng không hối tiếc vì đã sống trọn vẹn hôm nay rồi.
Giờ đây, công thức của thành công đã được giải nghĩa thành hành động trong 1 ngày trọn vẹn tạo nên cuộc đời trọn vẹn. Thử thách giờ đây là đích đến cuộc đời của ta là gì? Nhìn dài và lập mục tiêu cuộc đời của ta có dễ không? Lý do không kỷ luật bản thân trong mỗi ngày là lý do của sự từ bỏ, bỏ cuộc và thất bại. Nhưng không chọn được đích đến thực sự của cuộc sống thì thành công hay thất bại đã được chốt ngay từ khi chưa bắt đầu. Câu hỏi mà những người trẻ tuổi đang phơi phới nhựa sống và những người già đang dần cạn dầu đó là: Mục đích cuộc sống của tôi là gì? Tôi sinh ra để làm gì để rồi lại chết đi? Câu hỏi này là câu hỏi lớn nhất và sẽ đi kèm với 2 câu hỏi huyền thoại nữa là: “Tôi có thực sự tồn tại trước khi sinh ra trên cuộc đời này?” và “Tôi có còn tồn tại khi tôi đi qua sự chết?” Nếu ba câu hỏi này không được thấu suốt cho tới tận cùng thì dù bạn nỗ lực bất cứ điều gì trong cuộc đời này, rất nhiều khả năng, tất cả là công cốc, tất cả cuối cùng là hư vô, tất cả trở nên vô nghĩa trước tấm màn che bí ẩn của sự sinh và cái chết. Nên đầu chủ đề ngày đã nói là cái NHÌN DÀI, vậy bạn đã nhìn đủ dài chưa, trước khi xuống sức, xuống tiền chốt triển khai. Đây là thử thách quá lớn đối với con người trên trái đất này. Vì mắt con người chỉ nhìn được rất khoảng cách rất ngắn, chỉ vài km là còn nhìn thấy rõ, tai con người nghe được dải tần số âm thanh rất hạn chế, còn tâm trí con người thì bị trói buộc trong trải nghiệm bản thân. Còn sự sống của vũ trụ, ý nghĩa của Tạo Hoá thì không chỉ những gì ta nhìn thấy, nghe được hay trải qua. Nếu đã khó như vậy thì nỗ lực trong cuộc đời này dù cho có tận sức thì vẫn quá rủi ro. Cuộc sống có quá nhiều điều để lo nghĩ và đáp ứng như cơm áo, gạo tiền, nhà ở, hôn nhân, sinh và nuôi con khôn lớn, chưa kể an sinh tài chính… thế mà giấc ngủ của đêm nào cũng có thể là giấc ngủ cuối cùng, và cái chết dường như chỉ là một vài giây cách xa bất thường của hơi hít vào và hơi thở ra. Con người không thể nào biết chắc về việc chưa xảy ra, lại không nắm giữ được bất kỳ điều gì trực tiếp trên số mệnh của chính mình. Cho nên cổ nhân đã dạy “Thuận Thiên thì Tồn, nghịch Thiên thì Tử". Vậy thì nhìn dài là nhìn thế nào? và nếu chưa nhìn dài được thì nên thế nào? Nếu chưa chọn được đích đến thì chiến lược đi đến đích có liệu phát huy được hiệu quả? 365247 sẽ chia sẻ chi tiết vào bài viết tiếp theo? Nếu bạn có những cảm nhận và góc nhìn về chủ đề này, hãy chia sẻ thẳng thắn cùng 365247 nhé.