Yêu thương Vô Điều Kiện có phải là Giáo Điều “Lừa Gạt” Loài Người?
Có một người bạn thân của tôi đã nói: “Chúng ta gặp nhau chỉ để lợi dụng nhau". Sự thật thật là trắng phớ mà bạn tôi nói ra thật nhẹ nhàng. Khi đi đâu, gặp ai, làm cái gì, chúng ta đều đang làm để thoả mãn một mục đích nào đó. Luôn có một động cơ để vận hành mọi thứ hoạt động. Chúng ta cũng không nằm ngoài nguyên lý giản đơn đó. Nếu không có động cơ thì một cỗ máy sẽ là không thể thực hiện các chức năng của nó. Nghiệp vụ cơ bản của điều tra tội phạm cũng dựa trên nguyên lý đơn giản: Động Cơ & Việc Làm để tìm ra nghi phạm gây án. Động cơ của việc làm đó là gì? Xuất phát từ mong muốn kiếm tiền, hưởng tình hay thoả mãn thể xác… Đầu óc chúng ta dù vô thức hay có ý thức khi làm một việc gì đó cũng đang đáp ứng cho một hoặc một số trong số các nhu cầu bản thân.
Vậy thì tình yêu thương có nằm ngoài quy luật này không? Có thể nào đạt được tình yêu thương vô điều kiện? Khả thi hay bất khả thi? Khi mà sống trọn vẹn trong tình yêu thương được xem là đích đến của những người “tiến hoá". Trước khi trở thành thánh nhân hay thiên thần thì ta phải là con người đàng hoàng đã phải không nào? Đơn giản như có thực mới vực được đạo. Có thô mới đạt thanh. Có thấp thì mới lên cao…. vậy thì giờ ta nhìn nhận như theo 5 tầng cơ bản của nhu cầu mỗi người trong Tháp nhu cầu của Maslow:
Thứ nhất là các nhu cầu căn bản nhất thuộc về "thể lý" (physiological): thức ăn, nước uống, nơi trú ngụ, tình dục, bài tiết, thở, nghỉ ngơi.
Thứ hai đến các nhu cầu an toàn (safety): cần có cảm giác yên tâm về an toàn thân thể, việc làm, gia đình, sức khỏe, tài sản được đảm bảo.
Thứ ba: nhu cầu được giao lưu tình cảm và được trực thuộc (love/belonging): muốn được trong một nhóm cộng đồng nào đó, muốn có gia đình yên ấm, bạn bè thân hữu tin cậy.
Thứ tư là các nhu cầu được quý trọng, kính mến (esteem): cần có cảm giác được tôn trọng, kính mến, được tin tưởng.
Thứ năm đến các nhu cầu về tự thể hiện bản thân cường độ cao (self - actualization): muốn sáng tạo, được thể hiện khả năng, thể hiện bản thân, trình diễn mình, có được và được công nhận là thành đạt.
Và một nhu cầu đặc biệt đó là “Nhu Cầu Tâm Linh”. Khi con người có khao khát tìm hiểu về bản ngã, nguồn gốc bản thể, nguồn sống sâu thẳm bên trong tâm hồn và bản chất của Đấng Tạo Hoá, trải nghiệm siêu thức được hoà hợp hoàn toàn với Vũ trụ và chiêm nghiệm được những trải nghiệm không diễn tả được bằng ngôn ngữ. Tình yêu vô điều kiện được xem như một trải nghiệm quan trọng được đặt ra để người tìm cầu Tâm Linh muốn chạm tới.
Vậy thì làm sao mà vô điều kiện được khi mà tâm trí của chúng ta là hệ điều hành trung tâm của mỗi người sẽ luôn tìm cách đảm bảo các nhu cầu của bản thân được đáp ứng trước tiên. Nghĩa là có điều kiện cần phải thoả mãn thì mới phát sinh tiếp các nhu cầu cao hơn. Nó chính là chức năng của não bộ, đảm bảo tất cả các hành động của bản thân phải bảo vệ được chủ nhân. Cho nên khi đề cập tới tình yêu thương vô điều kiện về cơ bản là không thể đạt được. Trên thế giới này, chỉ duy nhất có tình yêu thương của người Mẹ là gần nhất với tình yêu thương vô điều kiện. Người Mẹ sẵn sàng làm cho con cái mình mọi điều người Mẹ có thể, thậm chí dù có hy sinh tất cả quyền lợi, chấp nhận tổn thương, và đánh mất tự trọng và đặc biệt là cả mạng sống của mình chỉ để cho con cái tốt nhất. Con cái có thể lấy đi từng cái từng điều mà người Mẹ có, làm tổn thương Mẹ, nhưng người Mẹ không một lời oán trách. Con cái có thể “ăn chơi" khắp nơi rồi lại về ngửa tay xin Mẹ để chi trả mọi lỗi lầm, nợ nần… Con cái có thể đi đâu thì đi, nhưng khi về nhà thì chỉ cần ngồi đó thì Mẹ sẽ nấu cơm cho con ăn. Con cái có hận, có trách Cha Mẹ điều gì cũng được, nhưng người Mẹ thì không bao giờ để bụng điều gì về con của mình. Mẹ cứ cho đi, cứ yêu thương hết lòng, hết sức, hết tuổi trẻ và cả những ngày cuối cùng cuộc đời. Trong mắt Mẹ, con cái luôn là trẻ thơ, luôn chưa bao giờ trưởng thành và luôn cần có tình yêu thương của Mẹ. Tại sao người Mẹ lại làm được điều này? Có phải Mẹ đã yêu thương con vô điều kiện chăng? Thật sự và thẳng thắn ra để trả lời là: Mẹ yêu thương Con tha thiết, da diết, … nhưng vẫn là có điều kiện ạ. Vì con là con của Mẹ, vì Mẹ là mẹ của con nên Mẹ sẽ cho con hết tất cả những gì Mẹ có. Điều kiện chính là Con là một phần của Mẹ, hay con chính là cuộc sống của Mẹ. Người Mẹ đã đồng nhất người Con trở thành chính mình. Con từ khúc ruột của Mẹ mà ra, từ khí huyết của Mẹ, trong lòng Mẹ mà hình thành một con người, tất nhiên là có đóng góp từ gen của Cha nữa. Nhưng Cha chỉ đóng góp 1 tí xíu thôi nha. Nên con có việc gì thì nghĩ về Mẹ trước. Làm gì sai thì thỏ thẻ với Mẹ trước để nhờ Mẹ xin hộ với Cha.
Quay lại tình yêu thương của Mẹ dành cho con cái. Chúng ta không thể tìm ra nơi nào trên thế gian nơi nào ấm áp hơn ngôi nhà của Cha Mẹ, lại không thể tìm ra được ai yêu thương ta nhiều hơn Mẹ của Ta. Chính vì Mẹ đã xem con là cuộc đời của Mẹ, cho nên dù Mẹ làm điều gì cho con cũng chính là đang làm cho Mẹ. Đã làm điều gì đó cho chính mình thì có ai tính toán gì chứ. Cho nên tình yêu của Mẹ dành cho con là tình yêu đẹp nhất thế gian này. Không gì có thể so sánh được với tình yêu Mẫu Tử. Dù vậy, tình yêu thương của Mẹ cho Con trên thế gian này vẫn là tình yêu thương có điều kiện. Mẹ yêu con vì con là con của Mẹ. Thử xem Mẹ có yêu được con của Mẹ hàng xóm không? Nên kết luận rằng trên trái đất này không có tình yêu thương vô điều kiện có cơ sở không ạ? Nếu vậy thì thực hành tình yêu thương vô điều kiện có khả thi? Có một câu nói: Không có tình bạn hay kẻ thù thực sự, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Lợi ích chính là cốt lõi của mối quan hệ. Lợi ích có thể là về vật chất hoặc về cảm xúc và nếu là tri kỷ thì chính là lợi ích đồng cảm chia sẻ về tư tưởng, giá trị sống và sẻ chia mọi điều trong thấu cảm. Một người giúp đỡ bạn vô điều kiện thực chất là họ đã đồng nhất tình bạn thành mối quan hệ hợp nhất. Mày cũng như tao, mày được thì tao cũng được, giúp mày thì cũng là việc tao phải làm, tao thấy ý nghĩa, nên mày không cần phải cảm ơn tao.
Qua việc cảm nhận tình thương yêu Mẫu Tử và tình bạn chân thành thì ta có thể thấy là chỉ duy nhất một cách để thực hành tình yêu thương vô điều kiện chính là hợp nhất giữa ta và đối tượng ta yêu thương. Nghĩa là không còn phân biệt giữa mình và người, người ta và đối tác. Lúc đó, não bộ sẽ không phát sinh cơ chế ta làm việc này thì được lợi gì cho ta nữa, lúc đó lợi ta hay lợi người điều là lợi. Thì lập tức ta giúp đỡ người khác rất thuần khiết, vô tư. Cho nên thực hành yêu thương vô điều kiện phải bắt nguồn từ thực hành tìm ra được sự hợp nhất cốt lõi giữa ta và vũ trụ này. Cho nên tại sao những người thực hành tâm linh mới có khái niệm và đích đến là tình yêu thương vô điều kiện. TYTVĐK là kết quả, chứ không thể là con đường. Con đường là hợp nhất rồi đích đến là tình yêu thương. Thương người cũng là thương mình. Nếu không qua được bước thực hành hợp nhất thì xem như không thể nào có thể phát biểu câu yêu thương vô điều kiện được. Nó chỉ là một hình thái của TYTVĐK mà thôi, những cái tôi vi tế như đã phân tích theo thang nhu cầu ở trên sẽ âm thầm dẫn dắt để ta thoả mãn bản thân rằng tôi đã yêu thương vô điều kiện. Khi còn cái gọi là “tôi" thì đừng mong bạn yêu thương ai vô điều kiện. Đồng cảm là một trong những điều kiện cần của phát sinh lòng thương. Vâng ạ. Đồng cảm, những là cảm nhận đồng nhất hay gọi là hợp nhất cảm nhận. Có một câu nói của một vị Thầy tâm linh nổi tiếng đã từng nói: “Không Yêu Gì Hết, Không có Tình Yêu, Chỉ cần có Sự Ích Kỷ, hãy Ích Kỷ trọn vẹn vào, thì lúc đó sẽ Biết Yêu Thương Thực Sự". Tôi đã thực sự sốc khi nghe Thầy nói vậy. Tôi hỏi Thầy tại sao Thầy nói vậy. Thầy nói: Con chưa yêu thương con đủ nhiều, thì con có gì để mà yêu thương người khác. Con chưa biết chăm sóc cho mình tốt thì làm sao con có thể chăm sóc cho người khác. Con chưa hiểu chính mình, thì làm sao con có thể hiểu người khác… Nếu con chưa biết bơi giỏi thì con có cứu người chết đuối được không? nếu muốn cả hai cùng chết đuối thì hay nhảy xuống mà cứu khi chỉ mới bơi được lơ mơ. Đó chính là động lực mà tôi đã miệt mài đi tìm, học và thực hành để trả lời cho bản thân được rốt ráo ba câu hỏi kinh điển của người thực hành Tâm Linh là: Bạn là AI? Bạn đã từ đâu đến trước khi được sinh ra trên trái đất này? Và sau khi kết thúc cuộc sống trên đất này thì bạn sẽ đi về đâu?
Thưa bạn thân mến là độc giả đang xem bài viết này, khi tôi viết những dòng này, tôi cũng không cảm nhận sẽ viết cho ai đọc, đơn giản là chia sẻ những trải lòng của chính mình và sự đồng cảm nơi người đọc để động viên nhau những lực sống trọn vẹn hơn, hạnh phúc hơn và người viết được ấm áp hơn. Tôi đã tìm được các câu trả lời. Và tôi chia sẻ để tất cả cùng đạt đến sự thấu hiểu chính mình. Tận cuối của sự hiểu thì chúng ta gặp nhau, trở thành một của cả tổng hoà của Tạo Hoá. Đấng Sáng Tạo đã tạo ra Tất Thảy. Chúng ta là Một và là một phần của Tổng Tạo Hoá. Chúng ta là đồng nhất trong toàn thể, thì còn điều kiện gì cản trở ta yêu thương nhau vô điều kiện. Khi ta thấy trong mỗi ta có nhau và cùng một cội nguồn, cùng một Mái Nhà Vũ Trụ và trong cùng một Thể Thiêng Liêng thì anh em, bạn hữu chúng ta đã là người cùng một nhà, cùng một Mẹ Thiên Nhiên sinh ra. Chúng ta yêu thương nhau vô điều kiện là lẽ tự nhiên và tự nhiên là vậy. Khi này thì tình yêu thương vô điều kiện giữa tất cả chúng ta sẽ phát sinh một cách tự nhiên. Cho nên trước là Biết chúng ta là MỘT, đến là Hiểu và sau là Tin và cuối cùng là Yêu Thương! Cũng không quá khó để có thể yêu thương vô điều kiện nhưng cũng không dễ nếu không tìm để biết và hiểu. Tôi rất thích câu nói: Hỡi 500 anh em ơi, dô. Có thấy ai trong 500 anh em, chỉ có 500 anh em là một mà thôi.
Để chạm đến vô điều kiện thì đầu tiên sẽ là không còn phân biệt giữa anh và tôi. Vậy thì phải tìm ra mối liên hệ huyết thống giữa chúng ta. Tôi vẫn còn nhớ như in những lần tôi đi chuyến tàu Bắc Nam để về quê ăn Tết mỗi năm. Khi ngồi chung khoang ghế, lúc đầu chả có ai biết ai. Thế rồi, đi được tầm mấy chục cây số, khi hành lý, chỗ ngồi ổn định, mọi người bắt đầu hỏi thăm nhau. Và một trong những câu trả lời gắn kết họ trở thành người thân thiết đồng hành gần 20 tiếng đồng hồ trên tàu đó là: họ là những người đồng hương, hoặc biết tên quê, tên xóm, huyện của nhau. Chỉ cần đồng hương nhau là họ chia sẻ với nhau tất cả mọi đồ ăn họ mang theo. Họ giúp nhau từng chút dầu gió trên cung đường dài, và dù rằng sau đó, họ không lưu số điện thoại nhau, không làm việc chung hay làm ăn gì nữa, họ vẫn đối xử với nhau trên tàu như những người ruột thịt. Tình Đồng Hương ấm áp, nó mang về cả tuổi thơ, mùi khói chiều, những cánh đồng, con diều và những tiếng cười trong trẻo. Cùng quê đã giúp người ta xoá bỏ khoảng cách của những người xa lạ, và nương tựa chăm sóc nhau như người Bà, người Ông, người Cha Mẹ và Con Cái…trong một nhà và rồi chia tay nhau ở cuối ga đỗ như chưa hề gặp nhau. Yêu thương vô điều kiện có phải vậy không bạn yêu?
Chúng ta cùng quê, cùng nhà…cùng Cha Mẹ! Bạn đồng cảm và chia sẻ hoặc muốn làm rõ hơn hãy liên hệ với 365247 nhé!
Trân trọng chào bạn yêu quý!