Tôi đang làm gì trên trái đất này?
Chào mừng bạn đến với chia sẻ của Channel 365247 ngày hôm nay!
Bạn thân mến,
Chúng ta sinh ra trên đời này, một hành tinh đã từng rất xinh đẹp. Chúng ta đã cất tiếng khóc chào đời khi đến với các nơi khác nhau, châu lục khác nhau, màu da khác nhau, trình độ phát triển văn hóa khác nhau, lực lượng lao động sử dụng các công cụ lao động cũng khác nhau…
Nhưng có một điểm chung là dù chúng ta có hiện diện trên thế giới này như thế nào đi chăng nữa thì cũng trải qua sự sinh ra, lớn lên, sinh sản, già đi và kết thúc sự sống bằng một phương thức nào đó.
Thẳng thắn mà nói thì đây là điều mà ai cũng biết vì hằng ngày sự sống đang diễn ra theo cách như vậy. Không có một ngoại lệ nào cho bất kỳ ai, dù người đó giàu hay nghèo, hay bạn tài giỏi hay dở, thông minh hay thiểu năng, xinh đẹp hay xấu xí, gia đình hạnh phúc hay nhà bất hạnh.
Dù bạn là con trai hay là con gái,... Mẫu số chung của tất cả mọi người là điều tất yếu. Đây chính là quy luật của tự nhiên.
Nhưng thực sự có bao nhiêu người chiêm nghiệm thật nghiêm túc về quy luật bất biến này. Quy luật: Ai rồi cũng chết.
Nếu thực sự như vậy, nghĩa là: ai rồi cũng chết thì cuộc đời dài và ngắn hơn nhau vài năm hay vài chục năm so với cả sự tồn tại của nhân loại hay của trái đất và vũ trụ này còn ý nghĩa gì đây?
Bạn hãy nhìn vào gương xem.
Bạn có thực sự soi gương không?
Tôi đang không nói đến việc soi gương để chỉnh nút áo, chải chuốt mái tóc.
Tôi đang nói về việc nhìn thẳng vào bản thân mình. Nhìn và tự hỏi hôm nay của tôi khác ngày hôm qua những gì và ngày mai sẽ như thế nào?
Bạn thực sự có câu trả lời là mình còn được sống bao nhiên ngày không? Tôi cũng không có câu trả lời cho chính mình.
Không ai trên thế giới này có câu trả lời là bản thân được còn sống bao lâu.
Sự thật là không ai được biết về ngày mai sẽ như thế nào. Đây thực sự là điều quá khắc nghiệt, phải không bạn?
Loài người thật quá nhỏ bé trong chính sự tồn tại của chính mình. Mọi thứ thoảng qua trong chốc lát.
Ví dụ như, dù bạn đã hay đang yêu ai đó say đắm rồi cũng phải chấp nhận tình yêu đó từ từ phai nhạt đi rồi chuyển qua một dạng tình cảm khác. Hoặc tình yêu đó lại trở thành tình nghĩa hay nghĩa vụ khác.
Dù Bạn ghét ai đó rồi, chưa chắc người đó còn xuất hiện trong cuộc đời của bạn.
Hay Bạn giận ai đó, chưa chắc bạn đã có cơ hội trút giận lên họ.
Hỡi những trái tim nhạy bén và mẫn cảm với dòng chảy của thời gian và tiến trình của sự vận hành sự hiện hữu….
Có phải nhiều thi nhân đã thốt lên trong những vầng thơ, bài hát để thể hiện một cách vồ vập rằng, họ muốn ôm trọn từng ngày vào trong mình như đó là cơ hội cuối cùng, để được ngắm ánh nắng ban mai và tận hưởng làn gió mát buổi chiều tà.
Hay bạn cũng từng tìm thấy những dòng chảy tư tưởng của các vĩ nhân của các giáo lý về tâm linh luôn dạy rằng: Cuộc sống quá đỗi ngắn ngủi và khổ đau khi loài người bị xiềng xích trong sự chết và tội lỗi xác thịt… cám dỗ của những dục vọng và ngất ngây với khoái cảm ngắn ngủi…
Có câu hát rằng: Hỡi Thượng Đế, con phải làm sao đây? Khi con đang sống giữa đầm lầy thế gian này.
Tại sao gọi trái đất này là đầm lầy?
Đầm lầy là một nơi không ai muốn rớt vào, vì rớt vào thì không thể tự thoát ra được. Trong đầm lầy càng dẫy dụa, càng lún sâu, càng đau khổ, càng ác mộng, càng ngày thời gian còn lại càng ngắn và bất lực và tuyệt vọng với chính mình.
Trong đầm lầy chỉ có hy vọng một sợi dây ở đâu đó đến và quăng xuống để chúng ta bám lấy và thoát ra….
Trần gian này được ví như đầm lầy, chúng ta càng làm điều gì đó, thì điều đó cuỗng lấy một khoản thời gian và một khoản năng lượng sống của chúng ta.
Chúng ta làm càng nhiều thì càng nhiều thứ tuột khỏi tay, cái mà chúng ta nắm lấy lại làm chúng ta thêm nặng và chìm nhanh hơn.
Hiện nay, tỉ lệ sinh con càng ngày càng giảm. Vì khi sinh càng nhiều con thì càng thêm những trọng trách quan trọng phải hoàn thành.
Người Cha người Mẹ chăm sóc con và thấy rằng càng ngày cuộc sống càng khó khăn. Thời gian càng đẩy nhanh trên gương mặt xuất hiện những nếp nhăn trăn trở lo toan về tương lai của con cái.
Khía cạnh khác, khi một người càng nhiều tài sản thì càng bận tâm vì quản trị và đầu tư tái sinh lợi nhuận trên đó.
Trước kia nghèo thì ít bạn, giờ càng giàu thì bạn càng đông.
Càng nhiều bạn bè mối quan hệ thì tầm ảnh hưởng càng tăng, mỗi người bạn nắm lấy một mảnh thời gian, cuộc sống hằng ngày của chúng ta chia năm xẻ bảy bận rộn đi chăm sóc. Mỗi ngày, mỗi tuần cần sắp xếp để làm nóng, làm mới, làm tròn vai trong các mối quan hệ. Khi đó ta càng được khen tặng thì càng có tầm ảnh hưởng và thật thú vị là lúc ở đỉnh cao của sự thành công thì cơ hội để rút tay lại càng khó hơn.
Cho nên có thể ví von rằng càng có nhiều cái càn, có nhiều càng như chân con cua thì khi càng dang ra lại có nhiều người bám vào thì có thể đẩy nhanh quá trình chìm xuống nhanh hơn của chính người đó hoặc cả những người đang bám lấy người đó….
Nghe thấy kết cục của loài người là thảm vậy sao?
Không phải là thảm mà thật là thảm như vậy.
Nếu không có giải pháp để tháo gỡ, đến cuối cùng trên bãi đất trong công viên an nghỉ đời đời sẽ có thảm cỏ đặt lên trên bạn và bạn thì nằm dưới vài tấc đất để tan biến giữa dòng chảy và để lại một cái tên và cái tuổi trên bia mộ.
Những người hiểu chuyện đang bị chìm dần dù có làm gì hay không làm gì thì đi đến bước tìm kiếm giải pháp. Điều quan trọng là để không bị chìm.
Đó là giải pháp gì đây ?
Đó là một sợi dây giải cứu được ném xuống từ bên ngoài đầm lầy này.
Đó chính là lúc tôn giáo và vai trò của tôn giáo được xuất hiện.
Thường thì mỗi người sẽ chọn hoặc được cha mẹ chọn cho một tôn giáo nào đó.
Vì tôn giáo chính là phút giây để ta tạm thời đứng ngoài sự chìm dù chỉ kéo dài trong vài ý niệm.
Tôn giáo chỉ dạy cho con người con đường để giải thoát và cho ta niềm hy vọng về sự sống sau cái chết của xác thịt.
Nếu tôn giáo hay giáo lý không với mục đích dạy dỗ cho người ta con đường để giải thoát ra vòng xoáy nhân gian, thì nó chỉ là những sự vun đắp cho các dự án hay nhận thức sinh tồn trong thời gian đợi chìm của sự chết mà thôi.
Phân tích như vậy thì làm việc, hay tạo ra giá trị thật vô nghĩa, chúng ta không cần phải làm gì khi sống sao?
Nói như vậy không nghĩa là chúng ta không làm việc hay không tạo ra giá trị, không tận hưởng cuộc sống.
Không những chúng ta phải làm việc mà phải làm tốt những việc chúng ta đang làm.
Vì dù có chìm thì cũng phải sống thật tốt trong mức có thể chứ.
Có chìm cũng phải chìm trong nụ cười thật xinh tươi và mái tóc đẹp chứ.
Có chìm thì cũng phải chìm trong bộ cánh xinh xắn chứ.
Cái chính yếu là phải biết đủ với những gì mình đang có, không quá xa đà, đầu tư và chấp nhận mọi giá để dành lấy các thành tựu ngắn hạn (vài chục năm) trên cuộc đời này.
Làm việc, lao động là tất nhiên, nhưng đó không phải là trọng tâm, không nên bao giờ là trọng tâm.
Trọng tâm là tìm sợi dây thực sự để kết thúc cái vòng cột của sự chết trong đầm lầy xinh đẹp có đường kính 13000 km trái đất này.
Điều thú vị là nhiều người nói với nhau rằng: cuộc sống ngắn ngủi như thế này thì phải tranh thủ tận hưởng đi chứ.
Bầu trời này đẹp làm sao, bãi biển kia tuyệt vời biết nhường nào. Du thuyền thật cực chất...
Đỉnh núi nọ thật tuyệt vời, làn gió thật mát và thật chill làm sao?
Hay dịch vụ mát xa, spa ở khách sạn 5 sao kia thật tuyệt vời… vân vân
Bạn có quyền tận hưởng và tự do chọn lấy những tận hưởng bạn yêu thích… chỉ đừng để những trải nghiệm sảng khoái, thích thú này chiếm trọn thời gian của bạn.
Để trải nghiệm những đỉnh cao của xã hội loài người, ta cần thời gian tích lũy của cải, vật chất, tiếng tăm…
Không phải tự nhiên bạn có thể có một lượng tiền để ngủ vài đêm ở một rì sọt 5 sao và trải nghiệm dịch vụ đầy đủ ở đó.
Quá trình tích lũy này có thể cần nhiều năng lượng, thời gian để cho những thoải mãn ấy. Quá trình này có thể lấy hết thời gian của bạn…
Dù đã từng có gì. Dù profile của bạn đã trải nghiệm nhiều bao nhiêu. Thì cái hơi thở cuối cùng sẽ là mốc đích mà dù muốn hay không muốn. Sự sống của chúng ta sẽ cán qua hơi thở cuối cùng trước khi đăng xuất khỏi thể xác này.
Còn cả một hành trình dài thực sự sau hơi thở cuối cùng của thể xác chúng ta.
Đó là điều mà chúng ta chắc chắn sẽ đối diện.
Tại sao rất nhiều người sợ chết? Có nhiều lý do, nhưng chắc chắn nhiều người sợ chết vì không biết, sau khi chết họ sẽ đi về đâu?
Có người có thể dùng sự chú tâm để hoàn thành các mong cầu mỗi ngày và trải nghiệm hạnh phúc, hoặc các niềm vui tạm thời trên đất này để né tránh tìm câu trả lời cho chặng đường ở cõi vô hình.
Không gì không có giải pháp bạn thân mến. Chỉ cần chúng ta cho phép mình được biết câu trả lời và tất nhiên bạn cần đặt câu hỏi về lý do mình tồn tại trên trái đất này.
Chúng ta vẫn có thể cân bằng giữa tận hưởng hạnh phúc cuộc sống thường nhật. Đồng thời bắt đầu hành trình học tập và tìm hiểu về cuộc sống sẽ tiếp diễn như thế nào khi linh hồn chúng ta ra khỏi thể xác này.
Bạn thân mến, sự chết của xác thịt chính là sự đánh thức tâm linh theo cách thụ động. Lúc đó, hành trình của tâm linh không cứ theo dòng chảy của luật vũ trụ.
Nếu tâm linh chúng ta đã và đang ngủ sâu khi còn sống trong xác thịt. Thì lúc đến với cái chết, bạn không còn cơ hội chọn lựa, quyết định linh hồn sẽ đi về đâu.
Nhưng nếu khi còn sống, bạn có sự chuẩn bị cho linh hồn. Thì bạn mới có quyền quyết định và chuẩn bị các điều kiện phù hợp cho hành trình mà linh hồn bạn hướng tới.
Sự thức tỉnh của tâm linh chủ động, là khi chúng ta còn trong xác thịt. Đây chính là lúc chúng ta có thể có được sự giải thoát ra khỏi cái cột trói của sự chết mỗi ngày của xác thịt.
Thức tỉnh tâm linh là một trạng thái chứ không phải là tri thức đơn thuần. Thức tỉnh tâm linh là hành động chứ không phải chỉ là thảo luận. Thức tỉnh tâm linh là thực sự hiểu lý do chúng ta bị hay được cho xuống đầm lầy trái đất này.
Chúng ta cần tìm được con đường thoát ra khỏi trần gian này và chuẩn bị cho sự trở về. Hành lý, điều kiện, tiêu chuẩn để khi được gọi ra khỏi thể xác thì chúng ta tự tin và bình an trên hành trình đi lên thật rộng mở một cách rõ ràng.
Dù ta đang trong vai trò là người chồng, người vợ hay người con, người sếp hay là nhân viên, người giàu hay nghèo thì thời điểm tuyệt vời nhất để thức tỉnh tâm linh là ngay bây giờ.
Tâm linh không phải là mê tín. Tâm linh là thực nghiệm và kiểm chứng.
Tâm linh không phải là phụ thuộc vào một niềm tin mù quáng mà là kiểm thảo mỗi ngày sự tiến triển của chính nội tâm và trí tuệ của bản thân.
Có người thì sự đánh thức tâm linh diễn ra sớm hơn.
Có người thì có nhiều cú vả, cú tát thẳng vào số phận dữ dội hơn.
Có người thì được người khác kêu gọi nhẹ nhàng hơn…
Dù là thế nào thì cũng cần phải thức dậy khỏi vòng xoáy của những việc lặp vô thức các hành động mỗi ngày.
Mong tất cả chúng ta được thức tỉnh với các trách nhiệm và các vai diễn mỗi ngày.
Để dù chúng ta vẫn đang sống, làm việc, lao động và diễn … thì cuối ngày khi nhìn vào trong gương (có thể đây là lần cuối thấy xác thịt sống động này) thì chúng ta có thể nở một nụ cười mãn nguyện. Và tâm thức sẵn sàng về việc đón nhận sự thức tỉnh 100% của hành trình tiếp theo của linh hồn chúng ta. Khi ngày mà thể xác này không còn đứng lên trên hai chân nó được vào buổi sáng mai.
Xin bạn hãy lắng đọng những chia sẻ này với từng tách trà hay không gian yên tĩnh.
Chia sẻ này xin gửi đến những anh chị em huynh đệ tìm kiếm những điều ý nghĩa thực sự của sự sống, lý do tại sao ta lại sinh ra trên trái đất này.
Dù ai cũng thấy rõ đây là nơi hạnh phúc thì có rất ít và ngắn ngủi. Mà khổ đau thì quá đỗi nhiều và dai dẳng.
Khi nghe chia sẻ này, các anh em tìm kiếm sự thức tỉnh tâm linh hãy nhắn tin hoặc tương tác để cùng kết nối và đồng hành!
Xin cảm ơn bạn đã dành thời gian lắng nghe những chia sẻ từ Channel 365247.online. Nếu bạn cần hỗ trợ hãy kết nối để được đồng hành.
Trân trọng cảm ơn và hẹn gặp lại…!