Quan tâm gì?
Giải nghĩa cơ bản là: để tâm, chú ý đến một cách thường xuyên
Quan tâm là hành động tập trung chú ý đến một vấn đề, sự việc nào đó, hoặc để ý chăm sóc ai đó…
Quan tâm tiếng Trung là guānxīn (关心). Quan tâm là hành động cử chỉ muốn chăm sóc người khác xuất phát từ tình yêu thương chân thành.
Vậy câu hỏi đặt ra là: Bạn đang quan tâm gì?
Thường thì câu trả lời sẽ dễ dàng được kết nối với các đối tượng bên ngoài như là: Tôi quan tâm gia đình tôi, tôi quan tâm sự nghiệp tôi, tôi quan tâm đến cửa hàng tôi vừa mở …
Có khi nào bạn trả lời rằng bạn quan tâm đến chính mình chưa? Tôi quan tâm đến tôi!
TÔI QUAN TÂM ĐẾN TÔI!
Câu trả lời mà ít người chọn.
Có một số câu trả lời mở rộng cho câu ‘TÔI QUAN TÂM ĐẾN TÔI' như là:
Tôi quan tâm đến [sức khoẻ đang cần điều trị của] tôi,
Tôi quan tâm đến [cảm xúc của] tôi,
Tôi quan tâm đến [đứa con trai yêu dấu của] tôi,
Tôi quan tâm đến [danh dự của] tôi
Tôi quan tâm đến [tuổi thọ của] tôi
Tôi quan tâm đến [hình ảnh của] tôi
…
Có khi nào sẽ là: ?:?:?
TÔI QUAN TÂM ĐẾN LINH HỒN CỦA TÔI!
Tỉ lệ bao nhiêu người sẽ trả lời câu hỏi:
“BẠN QUAN TÂM GÌ?” == “TÔI QUAN TÂM ĐẾN LINH HỒN CỦA TÔI?”
Có phải là chúng ta được hợp lý hoá khi mở mắt ra là chỉ quan tâm tới những cái nhìn thấy, nghe thấy, nếm thấy chăng?
Thế khi nhắm mắt thì có quan tâm đến cái bên trong chăng, dù có nhắm mắt thì tai vẫn mở, không có nhắm tai, mũi vẫn thở, không có cơ chế nhắm mũi, và da vẫn xúc chạm, không có cơ chế nhắm chạm. Và tâm trí thì vẫn suy nghĩ liên tù tì… Ngoại cảnh luôn tác động liên tục làm sao mà hướng nội đây? Cho nên thực hành thiền trở thành một trong những giải pháp để bắt đầu quá trình ‘TÔI QUAN TÂM TÔI' để tạm ngắt những sự thu hút từ bên “ngoài" đến với tôi. Thế nhưng điều này có thực sự phát huy hiệu quả. Ta không thể cứ nhắm mắt thiền liên tục suốt được, trong một quãng thời gian trong ngày thì được, chứ không thể luôn nhắm mắt. Từ đó thiền được nâng cấp lên thành thiền động. Luôn ở trạng thái thiền khi sinh hoạt, hoạt động cơ bản, làm việc… Khó nhỉ?!?
Bao nhiêu người thực sự đã hiểu bản chất của thiền và thiền động và thực hành có kết quả?
Bạn đã trải nghiệm chưa? Nếu quan tâm tới thiền và thiền động, kết nối với 365247 để chia sẻ chuyên sâu về chủ đề này nhé. Bài viết hôm nay không đi sâu phân tích về thiền hay thiền động.
Chính vì sự thật là ta vẫn phải sống, vẫn giao tiếp, làm việc, trao đổi sản phẩm, vật chất và mọi điều với thế giới xung quanh, nên gần như sự quan tâm của chúng ta có vô số đối tượng để “chăm sóc" để “bảo dưỡng" để “nâng cấp" để “chứng minh" để “hoà giải" và…để “hợp nhất"...
Với muôn ngàn điều để quan tâm thì cơ hội để quan tâm đến chính mình thật không dễ dàng chút nào?
TÔI QUAN TÂM TÔI!!!
Làm sao có thể quan tâm đến tôi thì tôi đang là mẹ chăm sóc những đứa con tuổi ăn tuổi lớn
Làm sao có thể quan tâm đến tôi được khi tôi còn đang có vô số những trách nhiệm quá lớn…và gấp và luôn cần có tôi để giải quyết
Rồi đến một lúc nếu sự làm chủ cảm xúc không còn đủ nhiều thì sẽ bắt đầu thấy rằng cuộc sống quá khắc nghiệt, quá bất công và quá … đỗi đau khổ… Sinh ra để rồi chịu trận và chết đi sao?
Có một điều chắc chắn là không ai biết được mình sẽ được sống bao lâu cả
Có một điều chắc chắn là không ai biết được mình sẽ chết lúc nào cả
Vậy thì làm sao đây? Tôi chưa biết sẽ thực sự quan tâm đến cốt lỗi bên trong tôi lúc nào đây? Tôi là ai thực sự nếu không dùng tên tôi gọi tôi thì người ta sẽ tìm được tôi chăng? Tôi được mọi người nhớ về mình nữa chăng nếu tôi chẳng còn một giá trị nào để trao đến mọi người?
Tôi có nên quan tâm đến tôi ngay lúc này chăng hay phải đợi mọi điều ổn đã, đợi để tôi quan tâm đủ cho mọi thứ xung quanh tôi rồi tôi sẽ thực sự quan tâm tới mình!
Được vậy chăng? Khi cái chết có thể đến bất cứ lúc nào?
Tại sao có điển tích kể lại rằng vui Napoleon lúc chết đã cho chôn cất mình trong một cái hòm với hai tay được cho lòi ra bên ngoài hòm. Ông ấy muốn nhắn gửi đến cả thế giới rằng, dù ông đã chiếm được vô số vùng đất, chiến thắng khắp mặt trận, nhưng ông đã bị kết thúc mạng sống chỉ với một mũi kim từ con muỗi với căn bệnh sốt rét và ông thực sự hãi hùng khi thấy rằng mình chẳng thể mang theo gì khi chết đi, tay trắng vẫn hoàn tay trắng. Ý nghĩa cuộc sống còn lại với ông là gì khi cho chôn cất cho mình như vậy… Nếu nói về mức độ, cường độ của sự quan tâm của ông có thể nói là trên hàng vạn người, rộng hàng vạn km2… nhưng ông đã cho thấy dường như ông chưa nhận lãnh được gì cho chính mình cho đến lúc ra đi hai bàn tay vẫn còn trắng…
Nói vậy không nghĩa là chúng ta không làm việc, không kiếm tiền, không mơ ước, không thành tựu, nhưng nếu không quan tâm với chính mình thực sự và hiểu biết chính mình thực sự thì mọi thứ khác có ý nghĩa gì…
Có lời dạy rằng trong Kinh Thánh rằng: “Người nào nếu được cả thiên hạ mà mất linh hồn mình, thì có ích gì? Vậy thì người lấy chi mà đổi linh hồn mình lại?”
Vậy điểm mấu chốt ở đây là gì?
Nếu nhìn mỗi chúng ta như một cái cây, thì hoa trái và mọi thứ thân lá… đều nhận dinh dưỡng từ gốc rễ của cây… phần này lại nằm dưới mặt đất, thường thì ít được quan tâm và trông thấy bởi người khác, nhưng cây nào có gốc khoẻ, rễ khoẻ thì sẽ phát triển bền vững và chịu đựng được thử thách môi trường sống theo thời gian dù khắc nghiệt tới đâu?!? Rồi từ đó bao trái, bao hạt lại sinh ra để sinh sôi, nảy nở vô số kể… Nếu tưới phân, chăm sóc dinh dưỡng từ gốc rễ thì cả cây sẽ khoẻ mạnh vô cùng. Tương tự vậy, thì chăm sóc chính mình từ cốt lỗi là tâm hồn hay linh hồn mình đủ nhiều thì những thứ còn lại sẽ được cộng hưởng và chăm sóc tốt. Nếu chăm cây lại chăm từ lá thì như thế nào nhỉ?
Khoảnh khắc hơi thở ta không còn đủ 1 cặp là hơi thở ra và hơi thở vào thì đó là cuộc sống trên đất này dừng lại, nếu ta thấu hiểu chính mình về bản chất linh hồn, sự sống cốt lõi và nơi linh hồn ta đi tiếp sau cái chết một cách rõ ràng và bình an thì chắc chắn nụ cười sẽ nở trên môi ta khi nằm xuống…
Rồi ai cũng sẽ không còn được nhớ đến trên đất này, chỉ là thời gian nhanh hay chậm thôi… vậy thì sự vô thường rõ ràng này có còn làm ta phân tâm về chính mình và ưu tiên sự quan tâm cho những thứ tạm bợ trước.
Xin trả lời một cách quyết tâm cho câu hỏi: “Bạn quan tâm gì?” một cách sáng suốt nhất!
Thực sự ai mới quan tâm bạn nhiều nhất trên thế giới này ạ?
Thẳng thắn nhìn nhận và xem xét tất cả 1 vòng hoặc nhiều vòng xem? …
Chỉ có Ba và Mẹ ta quan tâm tới ta nhiều nhất? và thực sự yêu thương và lo lắng chân thành và vô điều kiện nhất… Còn lại những sự quan tâm khác đến chúng ta đều tương xứng với những giá trị mà ta mang lợi lại cho người quan tâm đến ta…
Vậy ta đã đủ quan tâm đến Ba Mẹ ta chưa? Ba Mẹ là nguồn cội là đấng sinh thành và nuôi dưỡng ta trên đất này. Vậy về phần linh hồn thì Ba Mẹ ta là ai? Ngài chính là ĐẤNG Tạo Hoá ra ta. Ta đã thực sự quan tâm? Đã biết, quan tâm và tri ân Ba Mẹ trên đất như thế nào rồi và tri ân đến Ba Mẹ Tạo Hoá thực sự của ta như thế nào rồi?
Xin để ngỏ câu hỏi này cho chủ đề này tại đây???
Bạn đồng cảm và muốn chia sẻ chuyên sâu xin kết nối với 365247 Team!
Trân trọng!