Có một lần tôi được một vị Thầy chia sẻ về một câu hỏi mà tôi khá sốc. Nhưng sau cú sốc ấy tôi vỡ ra nhiều điều. Và tự cái đón nhận mới mẻ diễn ra ấy tôi thấy được bản chất con người rõ ràng hơn…
Tôi hỏi: “What is love, master?” tạm dịch: Thưa thầy, như thế nào gọi là yêu thương?
Thầy trả lời bằng tiếng anh: “No Love, No Love, Just Selfish" tạm dịch “Không có tình yêu thương, Không yêu gì hết, Chỉ có Ích Kỷ mà thôi"
Tôi tiếp: “Really? What?” tạm dịch “Dạ, thật vậy sao, sao vậy ạ?”
Thầy tiếp: “You should be super selfish for yourself, after that you will have true love inside. You will know how to love others after you love yourself enough!” tạm dịch “Con nên thực sự trở thành người ích kỷ cho chính mình, sau đó con sẽ có được tình yêu thực sự bên trong. Con sẽ hiểu làm sao yêu thương người khác sau khi con đã yêu bản thân con đủ.
…
Đây là hồi tưởng về cuộc đối thoại của tôi và vị Thầy trong những ngày đầu tiên tôi đi tìm kiếm giá trị cốt lõi của cuộc sống là gì. Tôi bị sốc bởi câu trả lời này. Người ta thường nói yêu thương là thế này là thế kia, chứ ai lại nói hãy ích kỷ, không có tình yêu gì ở đây cả.
Bạn có bị sốc giống tôi không? Nếu có thả 1 like nha.
Thực tế khi chúng ta đi máy bay, khi tình huống khẩn cấp diễn ra thì mặt nạ phòng dưỡng khí sẽ thả xuống từ trên chỗ ngồi, tiếp viên hàng không luôn hướng dẫn là hãy đeo mặt nạ cho bạn trước rồi mới hỗ trợ cho trẻ em, người khác…
Khi có người bị rớt xuống hồ nước, không biết bơi, thì bạn chỉ được khuyên là nhảy xuống cứu người ta khi bạn bơi giỏi, nếu bạn bơi không giỏi mà nhảy xuống cứu người ta thì chỉ đến kết cục cả hai cùng chết đuối mà thôi
…
Vậy trở lại với lời khuyên hãy trở thành người ích kỷ hết cỡ, hết mức có thể để hiểu như thế nào là yêu thương và chăm sóc người khác rất tương đồng với quy trình này. Đứng trước sự sống và cái chết chúng ta phải luôn ưu tiên cho mình xong rồi mới giúp đỡ người khác.
Nếu trong đời sống bình thường, việc chia sẻ miếng bánh, cái áo, cái quần … không rơi vào trường hợp đối diện trực tiếp đến sự sống và cái chết thì công thức này không áp dụng chính xác được.
Thế nhưng, câu hỏi của tôi hỏi thầy khi đó là câu hỏi của một kẻ đang đi tìm sự sống phần linh hồn. Tôi đang đi tìm sự sống cho chính tâm hồn khao khát được trải nghiệm cuộc sống này. Nếu không tìm được thực sự cội nguồn bản chất của chính mình thì xem như tôi cũng đã chưa bao giờ sống hay nói cách khác là chỉ tồn tại sinh học cho đến khi cơ thể này chết đi mà thôi. Cho nên câu trả lời của thầy đã đi thẳng vào trong tôi. Đúng là tôi đang phải đối diện với việc mình chẳng biết gì về mình cả, thời điểm đó tôi còn không biết liệu rằng mình đã có tồn tại hay không hay tồn tại như thế nào trước khi sinh ra trên đời này, rồi sau khi chết đi mình đi về đâu??? Tôi đối diện với sự chết hằng ngày, hằng phút, hằng giây và khao khát tìm hiểu và hiểu được chính mình, hiểu sự vận hành của tổng hoà tự nhiên này là thế nào… Lúc tôi hỏi câu hỏi về tình yêu, tôi còn chẳng biết mình là ai, thế thì tôi đã yêu tôi đâu mà đòi yêu với thương người khác.
Giờ sau hành trình nhiều năm, tôi ngẫm lại đoạn đối thoại với vị Thầy, tôi càng thấm thía ý nghĩa sâu sắc về việc bản thân phải thực sự hoàn thành trách nhiệm, nghĩa vụ, bổn phận chính mình rồi làm gì thì làm. Tôi kết nối với lời dạy của cổ nhân: Tu Thân, Tề Gia, Trị Quốc, Bình Thiên Hạ hay Thành Nhân trước rồi hãy Thành Công… thì thấy rằng quy trình rất rõ ràng, thực sự rõ ràng. Chúng ta cần bắt đầu với chính mình trước, trước khi chúng ta mở rộng ra.
Nhưng thực sự làm sao biết được mình đã hoàn thành nghĩa vụ với chính mình chứ???
Một trong những điều mà ai ai trên đời này cũng đi kiếm tìm là gì ạ???
Hạnh phúc, bình an, sức khoẻ, và gì nữa … giàu sang, mối quan hệ tốt đẹp, hay là sự thấu hiểu tận cùng về sự sống… Mỗi người sẽ khác nhau ở cách mô tả một chút, nhưng chắc chắn rằng nếu bạn có được tất cả mà không làm chủ được, hiểu được, kết nối được với chính mình, chính nội tâm sâu thẳm bên trong thì bạn như một cái vỏ với đủ thứ định nghĩa, ràng buộc, danh phận, vai trò, chỉ số, bằng cấp, trải nghiệm… mà thôi… Bạn có làm từ thiện nhiều đến thế nào cho cộng đồng, giúp đỡ vô số người nghèo, cứu giúp vô số hoàn cảnh mà không hiểu rõ về chính mình thì rất có thể hành động đó chỉ đang phục vụ cho “bản ngã" và những “kỳ vọng" hướng ngoại mà thôi. Cho nên hãy “Tỉnh Thức" phần tâm hồn thực sự để những lớp vỏ không dắt dẫn bạn miên man trên những khoảng thời gian sống hữu hạn và không biết trước điểm dừng này được…
Vậy đi vào trọng tâm của câu trả lời là: Hãy ích kỷ nhưng mà phải là hết mức nha! Hết cỡ nha! Không ích kỷ nửa vời. Vì đã đến đỉnh điểm của cái ích kỷ rồi thì từ cái đó về sau thì còn lại là cái tốt đẹp hơn phải không? Nếu đã rơi vào hoàn cảnh tệ nhất thì chẳng còn cái gì trên đời này là tệ hơn nữa phải không? Nếu đã ở đáy của đường cong trong biểu đồ hình sin-cos thì tiếp theo chỉ có thể đi lên mà thôi… Nên cách Thầy cho câu trả lời là hãy ích kỷ hết cỡ rồi hãy đến với yêu thương thì đây là phương án quá thâm, quá sâu và chắc chắn… Không còn đường nào khác sau khi đã chăm sóc hết cỡ cho chính mình ngoài việc đi chăm sóc người khác.
Mình khoẻ, mình vui, mình có tài chính, mình có thời gian, mình có kiến thức, mình có kỹ năng…mình có rồi thì mới có cái để mà cho… còn chưa có gì thì cho cái gì trong sự yêu thương đây???
Nếu mình không hiểu chính mình, yêu thương bản thân mình hết cỡ, quan tâm bản thân mình thật sự hết cỡ để tìm thấy được nguồn hạnh phúc chân thật? nếu chưa hiểu biết chân thật về sự sống và chưa hiểu biết chân thật về cuộc đời, không hiểu rõ về lý do mình tồn tại trên đời này … thì dù làm gì, nói gì, ý tưởng “tốt đẹp" gì cũng chỉ như là kẻ mù dẫn đường cho những kẻ mù mà thôi. Trong Kinh Thánh có câu: “Hãy để vậy: Đó là những kẻ mù làm người dẫn đưa; nếu kẻ mù dẫn đưa kẻ mù, thì cả hai sẽ cùng té xuống hố.” (Ma-thi-ơ 15:14). Vậy yêu thương trong trạng thái không hiểu rõ, yêu thương không đúng cách… thì giúp đỡ hay làm hại người được “nhận yêu thương" đây?
Người Mẹ vì quá yêu thương con nhưng nuông chiều con, cho con mọi thứ nó muốn là tốt ư?
Bạn có thực sự mở mắt phần linh hồn để thấy và kết nối được với linh hồn người bên cạnh chưa để thực hành yêu thương???
Cái mỗi chúng ta đi tìm thì ai lại đi tìm cái gọi là Ích Kỷ chứ?
Ai ai trong chúng ta cũng muốn là người trao-nhận-yêu-thương mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh và trong mọi hành động việc làm phải không?
Vậy thì phải thực sự nghiêm túc để thực sự yêu thương với chính mình trọn vẹn! Hoàn thành nghĩa vụ với sự sống tồn tại của bạn thân xong… thì lúc đó tự nhiên trở thành bông hoa thơm ngát, không cố gắng nhưng mang lại hương thơm cho đời tự nhiên tự tại.
Thực hành ích kỷ một cách tích cực là như vậy… để chúng ta đến được bờ bên kia chính là tình yêu thương chân thành!
Bạn đồng cảm với 365247 hãy kết nối và tiếp tục chia sẻ chuyên sâu về chủ đề này nhé!
Trân trọng!