Người mù cảm nhận thế giới này như thế nào?
Chỉ ước ao được nhìn thấy ánh sáng từ thế giới sắc màu, dù chỉ một lần cũng được. Ước mơ của người Mù vô cùng nhỏ bé với những người được sáng mắt. Việc của người được sáng mắt là mở mắt và nhìn thấy thế giới quá đỗi … này. Người được sáng mắt thì xem như việc được nhìn thấy là hiển nhiên, và sẽ tìm cầu những cái đẹp, cái lạ, cái gì đó mang lại trải nghiệm mới để bước qua. Còn người mù thì chỉ xin được thấy ánh sáng của mặt trời, ánh sáng của mặt trăng dù chỉ 1 giây đã là một sự mầu nhiệm vô cùng lớn lao. Tâm trí của con người ta luôn tham lam và cầu tiến đến lạ lùng. Âu cũng là lập trình của tạo hoá để mang lại cho con người luôn luôn tiến lên, đó là một trong những đặc tính khá rõ của con người. Tham đơn giản là quá trình mong muốn phát triển, đó là điều mà động vật bình thường không có, chỉ con người mới có lòng tham, không bao giờ biết đủ là gì. Vậy thì tham là thiên hướng nhìn lên, còn hướng nhìn xuống thì sao? Chẳng phải thế giới này vẫn truyền miệng câu nói tự an ủi chính mình là: nhìn lên chưa bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng hơn nhiều người… Nhìn xuống để tự an ủi mình. Nhìn xuống để thấy mình cũng có nhiều thứ mà nhiều người có mơ ước và nỗ lực rất nhiều rất nhiều nữa cũng chưa chắc có. Nếu chỉ biết nhìn lên mà không biết nhìn xuống thì cuộc sống khá căng thẳng, vì chẳng bao giờ hài lòng cả. Có lời dạy rằng: “Biết đủ là hạnh phúc", chỉ cầu cho đủ ăn, đủ mặc là đã quá tuyệt vời. Thế nhưng không dễ để thực hành nhìn xuống thực sự. Nhìn xuống trong sự biết ơn vì mình may mắn còn sức khoẻ, còn minh mẫn, còn nhận thức để chia sẻ với nhau về góc nhìn. Cảm ơn vì cơ thể mình vẫn còn khoẻ mạnh và lành lặn để mặc được áo, cảm ơn vì mình còn ăn uống và tiêu hoá bình thường để thấy rằng mình vẫn quá đỗi may mắn so với vô số người thế gian hiện chỉ có thể uống, chỉ có thể chính thuốc để duy trì sự sống. Vậy thì may mắn thực sự là hiện diện, vì có quá nhiều người ở dưới ngưỡng của hạnh phúc, chất lượng cuộc sống mà mình đang được thọ hưởng. Loài người quá đỗi tham lam và nhanh quên, nhanh quên vì tâm trí luôn hướng đến chuyện kiếm thêm, tích luỹ thêm, giàu thêm, đẹp thêm, sang thêm… thì làm gì còn thời gian để chiêm nghiệm và nhìn nhận lại và nhìn xuống và cảm thông, rung động, yêu thương, thấu hiểu, chia sẻ, phụng sự, tiết độ… thực sự với những người xung quanh.
Tuổi trẻ trôi qua quá nhanh, thời gian không bao giờ dừng lại, xã hội được truyền thông dạy dỗ hãy là người thành công, thành đạt, chiến thắng, giàu có… Tâm lý chiến thắng thế giới thường lấn át điều cốt lõi của quy trình đó là hãy làm chủ chính bản thân mình trước. Việc phán xét, nhìn nhận, cảm nhận, đánh giá, phân tích, so sánh với người khác quá dễ và quá nhanh và tất nhiên là quá nguy hiểm. Thói quen hướng ngoại lấn át hành động cân nhắc chính mình. Ai ai cũng có thể trở thành chuyên gia để phán xét và phân tích người khác. Người ta dễ dàng nghĩ rằng dễ dàng thắng người khác, dễ dàng lấy được giá trị từ người khác… vì các chương trình đào tạo dạy họ cách quản trị, làm chủ, dẫn dắt người khác… còn quản trị làm chủ bản thân chính mình thì sao? Giai đoạn từ năm khoảng 2012, khi thông điệp về ngày 21/12 được truyền thông khắp nơi thì con người bắt đầu được chia sẻ nhiều về thiền, yoga, linh hồn, yêu thương, tiến hoá… May mắn là dòng chảy tâm thức của nhân loại đã được an bài để phát triển, nâng cấp để cân lại với sự thiên lệch về vật chất quá đỗi.
Khi người mù chỉ mong được sáng mắt dù chỉ 1 khoảnh khắc
Người sáng mắt thì không cảm nhận được, nếu họ là người mới bị tai nạn và bị mù sau khi đã từng nhìn bình thường thì họ sẽ cảm nhận sâu sắc, thấm thía hơn ai hết
Như thế gian có mấy ai biết và trải nghiệm cảm giác có rồi mất. Chưa có thì chỉ nghe nói và tưởng tượng ước mơ mờ nhạt, còn có rồi mà bị mất thì mới hiểu là cái mình từng có nó quý hoá đến mức nào. Bề trên thương cho con người có năng lực tư duy nên hoàn toàn của thể đồng cảm nếu sâu lắng cảm nhận về người khác… Thì lúc đó ta sẽ hiểu được rằng việc mình đang được nhìn thấy ánh sáng mỗi ngày đã là một phép màu quá đỗi tuyệt vời. Vì vậy mỗi khoảnh khắc được sống bình thường đã đủ đáng giá để ta ăn mừng và nhảy múa… đó là chưa kể về mắt thứ ba, hay là mắt linh hồn của chúng ta được mở ra. Ánh sáng của mặt trời là ánh sáng thể vật lý ba chiều, còn mắt linh hồn thì không giới hạn ở chiều kích vật lý, thế giới rộng lớn bao la của vũ trụ này quá đỗi to lớn và tinh vi mà mắt thịt ta không thể thấy đủ nhỏ, đủ xa, đủ rộng… nhưng mắt linh hồn thì sẽ cho chúng ta nhìn rất tự do, không giới hạn. Những ai được đánh thức và mở mắt linh hồn thì sẽ bắt đầu nhận ra mình đã “ngủ" lâu thế nào. Người được đánh thức mắt linh hồn hay thức tỉnh tâm linh mới thực sự là sáng mắt để hiểu giá trị mà Đấng Tạo Hoá đã tạo ra tuyệt phẩm trên thế giới này chính là Con Người. Người sáng mắt linh hồn hiểu được nguồn cội thực sự của bản thể chính mình đến từ đâu, mục đích thực sự của cuộc sống trên trái đất này là gì? và khi cơ thể vật lý này chết đi thì linh hồn sẽ tiếp tục hành trình như thế nào… Giống như khi đêm ta ngủ, ta mơ thì ta không thể làm chủ được chân tay quọ quậy, miệng nói này nói kia… nhưng khi ta thức tỉnh thì ta làm chủ và điều khiển chân tay, cơ thể, suy nghĩ theo điều ta muốn. Ở mức độ mở mắt phần linh hồn cũng vậy, ta mới có thể thực sự làm chủ mọi điều của chính mình, còn nếu mắt linh hồn chưa được mở hay gọi là mù thì mọi thứ là mờ mịt. Bước đi trong mờ mịt, nói năn trong mờ mịt, hành động trong mờ mịt… chính vì vậy làm sao có thể tìm được hạnh phúc chân thật được, chỉ là những giấc mộng khi ngủ, thoạt đến, thoạt tan, lúc ngất ngay, lúc sợ hãi, lúc cuồng dội, lúc thẩn thờ…rồi cũng tan đi. Cũng như ảo mộng trần gian này chỉ tan đi và kết thúc khi mắt linh hồn được mở.
Người mù trở thành người được sáng mắt… Cầu Nguyện Ơn Trên thương xót và mở mắt linh hồn cho hết thảy con cái của Ngài để chúng con biết đường đi và sự thật để trở về!
Chúng con Cảm tạ Cảm tạ và Cảm tạ đến mãi mãi!