Tôi muốn sống
Chuyện kể về một cô gái đã chết được 1 ngày, rồi một phép mầu đã diễn ra với cô ấy. Cô được sống lại. Cô chưa bao giờ thực sự sống trước đây, tai nạn giao thông diễn ra khi cô mới lên 7 tuổi, cô bị liệt tứ chi từ đó, không còn di chuyển được cho đến đêm qua là năm cô 19 tuổi. 12 năm nằm trên giường và được chăm sóc ăn uống, vệ sinh … tất cả. Hôm qua cô đã chết và giờ được sống lại, nhưng khác biệt là cô lại đi được và chuyển động được tất cả các cơ bắp trên cơ thể của chính mình. Cô tưởng đây là mơ và cô không còn dám đi ngủ nữa. Cô ngỡ rằng có thể đây là một giấc mơ của chính mình, nếu mình đi ngủ, mở mắt ra liệu có còn được như thế này nữa chăng, hay là mình đã chết xuống địa ngục, hay là mình vẫn còn đang nằm trên giường ở trại chăm sóc và vẫn đang liệt. Những trải nghiệm quá đỗi hạnh phúc đang đến với cô gái trẻ sau rất nhiều năm bị bại liệt. Cô được đi dạo bằng chính đôi chân của mình trên đường phố, được ngắm những ánh đèn lập loè từ bảng hiệu của các cửa hàng, cô được nhìn trời sao, cô được cảm nhận bãi cát mịn dưới lòng bàn chân, cô được nhảy khi nghe nhạc vang ra từ quán rượu, cô được … những trải nghiệm rất đỗi bình dị của một người bình thường sống trên thế gian này. Nhưng đối với cô đó là một món quà không tưởng nổi, cô được sống, được thực sự sống sau ngần ấy năm chỉ nằm trên giường trong trại chăm sóc. Cô khao khát được trải nghiệm từng chút từng chút mới lạ của chính mình. Cô gặp được một người trên đường mình đi và giờ cô đang tưởng tượng sẽ thế nào nếu được hôn lên đôi môi của chàng trai dễ thương này… Những gì cô được đọc trong các cuốn sách, truyện, tiểu thuyết trên giường liệt năm xưa cho đến hôm qua giờ đây đang dần trở nên sống động, và chân thật, không còn tưởng tượng như một điều không thể thực hiện được nữa.
…
Dù cô đã là một con người, nhưng cô đã mất khả năng làm chủ tứ chi, và sống trong một căn phòng, nằm trên một cái giường và ăn thức ăn được đưa đến tận miệng mỗi ngày, không cần lao động kiếm tiền, không dãi nắng, dầm mưa, không bận tâm giao tiếp với người khác, không ngại người khác đánh giá về mình… cuộc sống đã dường như dừng lại với cô từ lâu dù rằng cô vẫn còn thở, vẫn còn nhận thức… Câu chuyện này làm tôi xúc động rất nhiều khi liên tưởng đến cuộc sống mà tôi đang sống và trải nghiệm. Rõ ràng việc cô gái này sống lại nhưng làm một món quà tuyệt diệu mà tạo hoá lại đã ban cho cô. Còn chúng ta thì sao? Tạo Hoá có đang ban cho chúng ta món quà tuyệt vời như ban cho cô gái này chăng?
Chậm lại một chút hình dung về hoàn cảnh của cô gái này xem…
Đêm đầu tiên được sống bình thường của cô kết thúc bằng một bữa tiệc và cô say khướt và ngủ thiếp đi. Sáng sớm, khi những ánh nắng đầu tiên chen qua ô cửa và nhẹ nhàng đáp trên khuôn mặt cô làm cô gái trẻ thức giấc, cô đã mở mắt từ từ rồi đến bừng tỉnh và bối rối là không biết chuyện gì đang xảy ra, liệu tôi đang nằm trên giường liệt hay đang ở đâu giữa các cõi vũ trụ này. Và giờ cô quyết định tỉnh dậy và ngồi dậy. Ô, chân tay mình vẫn cử động được. Không thể tin nổi. Mình thực sự đang sống và đang cử động được chân tay của chính mình. Cô gái đã nhảy cẫng lên vì vui sướng và hét to lên như thể một người vừa nhận tin trúng giải xổ số đặc biệt. Cô được sống rồi. Cô hạnh phúc lao ra khỏi giường và hít thở vì mình còn sống. Mình được sống!
Mỗi buổi sáng ta thức dậy, ta có vui và mừng rỡ hò reo như cô gái này chăng?
Ta có tự ý thức được giá trị lớn lao của việc được sống trên đời này trong buổi sáng hôm nay là một món quà vô cùng lớn lao mà tạo hoá vẫn đang ban cho ta chăng?
Chúng ta còn được thở, được nghe âm thanh của chim hót, được thấy ánh nắng của mặt trời và làn gió mát thổi ngang qua tóc… liệu đã đủ để cảm tạ và trân trọng hết thẩy mọi điều đáng giá này chưa?
Có bao nhiêu người có hoàn cảnh như cô gái kia? Không đi được, không ăn được, không nói được, không nghe được, không thấy được…… và không ý thức được mình đang được sống…
Cảm xúc là một trò chơi cùng với tâm trí làm cho chúng ta dễ bị trồi lên tụt xuống…
Nhưng sự thật là chúng ta không phải là tâm trí hay cảm xúc này
Chúng ta rộng lớn hơn những suy nghĩ đang diễn ra trong tâm trí
Chúng ta là chủ nhân và nếu biết cách sẽ dẫn dắt được cảm xúc của chính mình
Nếu biết cách chăm sóc cho những thông tin tốt, sáng, tích cực, chân thật thì tâm trí sẽ được trưởng thành và không còn ngây dại và cuồng loạn nữa
Tạo hoá ban cho chúng ta quá nhiều món quà và đặc biệt đó chính là khả năng tư duy sâu sắc hay gọi là trí khôn… Sự khôn ngoan hay gọi là trí tuệ là điều mà loài người được ban cho một cách rộng rãi và đặc quyền trên trái đất này…
Thế nhưng, khi tâm trí mải mê chạy theo các giá trị ở trạng thái hữu hạn như vật chất, tiền bạc, danh vọng … thì sự khôn ngoan cũng bị giới hạn và thui chột đi theo thời gian. Nếu tâm trí được định hình để tư duy sâu sắc về nguồn cội của sự sống và nguyên lý vận hành của sự sống và các giá trị sống đang diễn ra thì tâm trí sẽ vượt lên giới hạn của đúng sai, được mất, có không của chiều kích không gian ba chiều bị bó buộc trong thời gian và không gian.
Tự trọng là tự mình trân trọng quyền được sống, quyền được tư duy, quyền được sáng tạo, quyền vẫn còn làm chủ điều khiển được các giác quan và quyền được trao đi, được phục vụ và quyền được yêu thương và trao đi yêu thương…
Tự trọng rằng thời gian trên trái đất này để được trải nghiệm sự sống quá đỗi hữu hạn
Tự trọng rằng cuộc đời một con người chỉ như một cái chớp mắt của “kẻ “ngủ mê”” nhưng là một chuỗi vô tận phép màu của “”người” “thức tỉnh” đang trân quý từng trải nghiệm sống.
Khi đối diện với những điều mà tâm trí đang xem là vấn đề thì có thể nó chỉ là vấn đề bị giới hạn theo một số tiêu chí về thời gian và không gian… Nếu mở rộng khung thời gian ra vô tận và không gian ra vô tận thì vấn đề dường như đã thay đổi hoặc biến mất hoàn toàn. Mâu thuẫn giữa cá nhân và cá nhân chẳng còn ý nghĩa nữa. Thiếu hụt hay dư thừa vật chất cũng không phải là trọng tâm của sự sống. Danh tiếng hay lời đồn trở thành hư vô. Thời gian không còn ý nghĩa nữa thì chỉ còn giá trị ở từng khoảnh khắc ở hiện tại. Không gian vô tận thì không còn gì ý nghĩa nữa ngoài ngay chính là chỗ bạn đang ở và đang giao tiếp cùng ai, đang làm điều gì mà thôi. Tiếng Anh có từ NOWHERE có để đọc ở 2 cách ghép từ là: NOW & HERE hoặc là NO WHERE. Thật tuyệt vời để lấy từ này làm minh hoạ cho sự sống đang diễn ra ngay lúc này và tại đây, còn lại chỉ là trò chơi của tâm trí tưởng tượng mà thôi… Chính thời điểm nhận ra được giá trị thực sự của sự sống đang nằm trong tay chính mình thì đó cũng là thời điểm ta trân trọng món quà lớn lao mà Tạo Hoá đã ban cho này. Ta tự thấy mình may mắn và trào dâng niềm cảm tạ cho đến bất tận… Thời điểm mà ta đã thực sự trở thành NGƯỜI TỰ TRỌNG!
Cũng từ đó, ta không làm nô lệ của tâm trí và các hoàn cảnh, tâm trạng giả tạo là sản phẩm của tâm trí nữa. Ta đi vào trạng thái định an bình trong tâm hồn với từng hơi thở của sự sống đang chảy qua cánh mũi của chính mình. Cuộc sống giờ đã nén lại trong khoảnh khắc này và ánh mắt này… và ta đón nhận niềm vui được sống ngày đầu tiên như cô gái được hồi sinh sau thời gian dài sống gần như thực vật. Quí trọng và đón nhận và hết lòng với ngày hôm nay, có thể là ngày cuối cùng ta được sống, vậy sao không sống cho hết cỡ như ngày đầu tiên được mở cửa tự do bay nhảy vào bầu trời…
Cảm tạ Tạo Hoá - Đấng Yêu Thương - Ban Tặng và Nâng Đỡ cho hết thảy mọi điều!