Tự do là điều xa vời với những ai đã bị mắc kẹt trong chính tâm trí, tư tưởng của chính họ.
Dù khao khát tìm kiếm tự do lớn tới đâu đi chăng nữa, nhưng luôn cố định, dính chấp với những trải nghiệm và hiểu biết đã có, để rồi đến mức đóng khung các quan niệm, giá trị sống trong ý kiến chủ quan của chính mình thì mãi mãi không thể nào có được tự do.
Chúng ta thường nghe nói với nhau rằng: “Nghĩ thoáng ra đi” - “Nghĩ thoáng ra xem"... những lời khuyên này thường được người thân, bạn bè động viên những người đang trong hoàn cảnh bế tắc. Vốn dĩ hoàn cảnh vẫn là hoàn cảnh, nhưng người nghĩ đã bế tắc trong hoàn cảnh mới tạo ra hoàn cảnh bế tắc. Người bên ngoài thì chỉ khuyên nhẹ nhàng là “ Hãy nghĩ thoáng ra xem nào". Nhưng người chưa nghĩ thoáng ra thì vẫn say sưa, mê mẩn, thích thú, đắm chìm trong cái cảm giác bám chặt trong những luồng tư duy áp đặt hoàn cảnh phải diễn tiến theo cách nghĩ của bản thân. Người trong kẹt không chấp nhận chuyện nó đã như vậy được, phải khác đi chứ, không chấp nhận được cách người khác hành động như vậy, phải hành xử khác đi chứ và cũng không chấp nhận cả bản thân đã như vậy mà phải là bản thân mình phải khác đi chứ. Tất cả những cái khác đi chứ đó là đòi hỏi hoàn cảnh phải thay đổi theo ý muốn của bản thân, mà hoàn cảnh đã diễn ra rồi làm sao thay đổi được, và cứ như thế là ngồi sầu, thương, tiếc nuối và tự trách bản thân…. Có một việc đơn giản là chấp nhận hiện thực và nghĩ thoáng ra. Thoáng ra khỏi quy định của bản thân và các định nghĩa, nhận định, hệ giá trị, hệ tư tưởng… của chính bản thân đã xây đắp nên theo thời gian. Trải nghiệm giúp chúng ta cảm nghiệm bản thân và cuộc sống này, chứ không phải là tích luỹ vào bảng thành tích “tự thưởng" của cái gọi là “tôi trải nghiệm" này.
Có lời thi sĩ đã ví cuộc sống này là giấc mộng ảo vô tận. Đôi khi con người ta tưởng mình là ca sĩ đang hát cho khán giản tưởng tượng của họ nghe. Họ lại tưởng tượng ra các tiêu chí để được xem là một ca sĩ hay và họ cũng tưởng tượng ra một hội đồng đánh giá chất lượng nghệ thuật đang ngồi say sưa nghe họ hát. Họ lại tưởng tượng ra một số lượng lớn các ca sĩ vô hình đang cạnh tranh giải thưởng ca sĩ hát hay, ca sĩ xinh đẹp, ca sĩ giàu có, ca sĩ nổi tiếng, ca sĩ yêu công chúng, ca sĩ làm từ thiện, ca sĩ sống đẳng cấp, ca sĩ idol của xã hội… Họ tưởng tượng ra đủ kiểu sàn sân khấu khác nhau, ánh đèn lung linh khác nhau, và điệu nhạc khác nhau… và một điều cực kỳ thú vị là họ đang tưởng tượng họ đang bắt buộc phải là ca sĩ sống chết với tất cả sự tưởng tượng đã tưởng ra… Nếu có ai đó tới lay họ dậy và thoát khỏi tất cả mọi sự tưởng tượng về cuộc sống ảo mộng của họ thì họ nói là anh đánh thuốc mê tôi đó hả, bắt tôi mê vào giấc mộng của anh đó hả, khỏi đi nha, tôi đang sống trọn vẹn với “giấc mộng" của tôi rồi, tôi biết hết tất cả mọi hiện thực và mọi điều quan trọng, cần thiết và ý nghĩa với tôi rồi nha anh trai. Anh đi chỗ khác chơi cho nhà nó yên tĩnh… để tôi mơ tiếp nào.
Mơ nhiều đến mức mơ thành thật và đến người ta gọi thức tỉnh khỏi mộng thì không thích cái hiện thực trần trụi và trật lất với những cái mình thích mơ nên thà làm ngơ với thực tế mà quay lại giấc mộng trần gian ảo tưởng của chính mình sướng hơn. Mơ thì là của mình, còn thật thì … nó hay mất lòng lắm…
Câu chuyện của thi sĩ này là một ví von về chuyện thường trong cuộc sống, khi phải đối diện với việc mở cửa lòng để bước vào một trải nghiệm mới và khác hẳn với những gì mình đã biết thì có hai khả năng thường diễn ra: 1 tôi cảm ơn và xin cho tôi trải nghiệm trong tỉnh thức, 2 tôi rất sợ trải nghiệm mới vì nó có thể thay đổi cái tôi của tôi, tôi xin trả lời với anh là: tôi biết rồi, anh đừng thay đổi cái tôi của tôi. Cảm ơn anh.
Ai đã nhốt chúng ta vào trong cái lồng của chính mình. Chính chúng ta và sự hèn nhát, yếu đuối của chúng ta chứ không ai khác. Vậy thì làm sao có được tự do khi chính mình mang cái lồng đó và di chuyển khắp nơi tìm tự do. Bị nhốt từ sâu bên trong, thì bên ngoài có gì đi nữa vẫn chỉ là thấy mà không bao giờ với tới được. Bị nhốt bởi cái tôi biết, tôi hiểu, tôi trải nghiệm, tôi có, tôi hay, tôi … thì làm sao mà có cái tôi tươi mới, tôi sống, tôi hạnh phúc, tôi phát triển…
Không có giới hạn nào cho quá trình học hỏi và tiến hoá của mỗi người ngoài cố chấp vào tư tưởng và trải nghiệm cũ trong quá khứ. Mọi thứ mới mẻ được xây dựng trên nền tảng và sự đập bỏ cái cũ, cái lỗi thời. Sự nâng cấp là liên tục, không có chuyện đã ổn rồi, ok rồi. Chỉ có tiếp tục hành trình học và hỏi và luyện lọc và tiếp tục chia sẻ giá trị và học hỏi luyện lọc và chia sẻ giá trị…. cho đến….
Cảm ơn bạn đã đọc đến những dòng này.
Bạn đồng cảm và muốn đồng hành, hãy kết nối với team 365247 nhé!